유학생이 되어 혼자 낯선 곳에 왔지만
부모님께 매번 지원받기에도 애매한 나이라 돈을 벌어야 했어요.
특히나 저희 가족은 자급자족하는 편이라 알아서 살기 위해 노력해야 했죠.
게임 같았어요ㅋㅋ처음에 아무것도 없는 상태에서 레벨업 해야 하는 그런 기분..
Trở thành du học sinh, một mình tới một nơi xa lạ nhưng…
Dù lần nào cũng nhận được chi viện từ ba mẹ cơ mà tôi cũng tới cái tuổi không lớn mà cũng chẳng còn bé nữa, nên cũng phải tự kiếm tiền thôi.
Đặc biệt nhà tôi thuộc diện tự lực cánh sinh nên tôi cũng phải nỗ lực để tự bươn chải.
Thật như một trò chơi vậy. Tâm trạng giống như việc bắt buộc phải tăng level từ xuất phát điểm không biết bất cứ cái gì ấy….
아무리 적응을 하려 해도 몰려오는 피곤은 어쩔 수 없더라고요.
사실 그땐 새로운 생활에 적응도 못해서 안 바쁠 수 있는데 괜히 더 바빴던 것 같기도 하고,
이게 무슨 유학생이냐며 툴툴거리기도 했죠.
20대가 되어 갑자기 철이 들 거라는 생각은 안 했지만 역시 어른이 되어도 서툰 건 마찬가지구나..
그렇게 생각했어요.
그럴수록 마음 놓고 편하게 말할 수 있는 사람들이 곁에 있는 게 얼마나 행복한 일이었는지 알게 된 것 같아요.
그 당시에 저에겐 그게 가족들과 친구들이었고요.
Dù có muốn thích nghi tới đâu chăng nữa thì cũng không thể tránh khỏi những cơn mệt mỏi ập tới.
Thực ra lúc đó do chưa thích nghi được với cuộc sống sinh hoạt mới nên có thể không bận rộn, nhưng chẳng hiểu sao có vẻ tôi còn bận bịu hơn nhiều ấy,
Rồi than thở đây là du học sinh kiểu gì vậy trời?!
Dù không nghĩ bước vào độ tuổi đôi mươi thì đã là trưởng thành nhưng..thực sự dù có thành người lớn rồi thì cũng vẫn lóng ngóng vậy thôi.
Tôi đã nghĩ vậy đó.
Và cứ thế tôi hiểu ra một điều rằng có những người để có thể thoải mái thổ lộ được lòng mình ra như vậy ở bên cạnh là điều hạnh phúc biết bao.
Lúc đó, họ chính là gia đình, là bạn bè đối với tôi.
그렇다면 당신은 정말 행복한 사람입니다 🙂
Các bạn có người để tựa vào lúc mệt mỏi chứ ạ?
Vậy thì bạn là người vô cùng hành phúc rồi đấy!