정자가 모여있는 일대를 뒤로하고, 담양의 도심으로 이동한다. 담양 하면 가장 먼저 떠오르는 ‘대나무’를 즐기기 위해서다. 담양은 과거부터 대나무와 연이 깊다. 고려시대 때부터, 대나무가 잘 자라는 시기에는 주민 모두가 대나무를 심고, 대나무로 담근 술을 마셨다. 대나무를 이용해 만든 물품 또한 무척이나 품질이 좋아, 담양에서는 죽공예 산업이 크게 발달했다.
Rời khu vực những ngôi đình, tôi di chuyển về trung tâm thành phố Damyang để tận hưởng hình ảnh đặc trưng nhất nơi đây – tre. Damyang từ lâu đã gắn bó mật thiết với tre. Từ thời Goryeo, vào mùa tre phát triển mạnh, người dân đều trồng tre, uống rượu ngâm từ tre. Các sản phẩm thủ công từ tre của Damyang nổi tiếng chất lượng cao, nhờ đó ngành nghề thủ công tre ở đây từng rất phát triển.

담양 한가운데에 있는 대나무 숲, 현재의 죽녹원은 담양 주민들이 죽제품을 제작하기 위해 대나무를 채집하던 숲이었다. 시간이 지나며 플라스틱 같은 공산품이 죽제품을 대체하게 되어 사람의 발길이 점점 줄어들었지만, 군청에서 공간을 재조성하여 2000년 초반, 대나무숲은 휴식과 웰빙을 위한 장소로 다시 태어났다.
Rừng tre nằm ngay giữa lòng Damyang – Juknokwon – vốn là nơi cư dân địa phương khai thác tre để làm sản phẩm. Khi các sản phẩm công nghiệp như nhựa dần thay thế đồ tre, nơi đây trở nên hoang vắng. Đến đầu những năm 2000, chính quyền huyện đã tái quy hoạch, biến khu rừng thành không gian nghỉ dưỡng và chăm sóc sức khỏe.
약 31만 m²의 부지가 대나무로 가득하다. 죽녹원에 들어서는 순간, 가장 먼저 시원하고 맑은 공기가 피부에 닿는다. 그 높은 하늘에 닿을 듯 길게 뻗은 대나무들이 뿜어내는 숨결이다. 한 걸음 한 걸음 옮길 때마다 햇빛이 나무 사이를 비집고 들어온다. 땅에 비추는 나무 그림자가 멋스럽다. 대나무 밑에 가득한 귀여운 차나무는 서로 다른 녹색들을 자랑하며 보는 이의 눈을 편안하게 해준다.
Toàn bộ diện tích rộng khoảng 310.000 m² được bao phủ bởi tre. Ngay khi bước vào Juknokwon, bạn sẽ cảm nhận làn không khí trong lành, mát rượi, như nhịp thở của những thân tre vươn cao chạm tới bầu trời. Ánh nắng len qua kẽ lá, vẽ nên những bóng đổ duyên dáng dưới chân. Bên dưới rừng tre là những bụi trà xanh mướt, góp phần tạo nên bức tranh màu sắc dịu mắt.

걷기만 해도 호사스러운 길이다. 입구에 있는 전망대를 기준으로 약 2.2 km의 산책로가 있다. 철학의 길, 사랑의 길 등 8개 주제의 길이 있다. 중간에 폭포를 만나는 곳도 있고, 앞서 만난 대나무보다 굵고 높은 나무들로 가득 차 엄중한 분위기가 느껴지는 곳도 있다. 다방면의 얼굴을 한 대나무 숲을 즐기며 천천히 걷다 보면, 어느새 한 시간 반이 훌쩍 지난다.
Đơn giản chỉ cần bước đi ở đây đã là một đặc ân. Từ đài quan sát ngay lối vào, có lối dạo dài khoảng 2,2 km với 8 tuyến đường theo chủ đề như “Con đường Triết học”, “Con đường Tình yêu”. Có đoạn bạn sẽ bắt gặp thác nước, có đoạn tre mọc cao to, dày đặc tạo cảm giác tĩnh lặng, uy nghiêm. Mải mê thưởng thức sự biến hóa của khu rừng, lúc ngoảnh lại, đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua.
산책로가 끝나는 지점에는 시가문화촌이 기다리고 있다. 앞서 만났던 한국 문학의 산실인 여러 정원의 정자가 실제 크기로 복원되어 한 데 모여있으니, 반가운 느낌이다. 대나무 숲이나, 각 정원에서 만났던 것과는 또 다른 단정한 매력이 느껴진다. 얇고 부드러운 잔디, 그 위에 놓인 대나무 선베드에 누워, 지나가는 바람과 따뜻한 햇살을 잠시 즐긴다.
Cuối lối dạo là Làng Văn hóa Thi ca, nơi phục dựng nguyên kích thước nhiều ngôi đình nổi tiếng từng gặp trước đó. Không gian nơi đây gọn gàng, khác biệt nhưng vẫn mang sức hút riêng. Trên thảm cỏ mềm mại, nằm thư giãn trên chiếc ghế tre, để gió mơn man và nắng ấm vỗ về.

죽녹원에서 나와, 그 앞을 가로지르는 천 앞에 서본다. 이곳 또한 만인이 사랑하는 산책길로, 관방제림이라 불린다. 홍수를 방지하고자 세운 둑을 보호하기 위해 가로수를 심으며 만들어졌다. 아이가 된 듯 신나는 마음으로 천을 가로지르는 돌다리를 건너 관방제림을 지난다.
Rời Juknokwon, tôi dừng chân bên con suối nhỏ phía trước, nơi bắt đầu Quanbangjerim, một tuyến đi bộ nổi tiếng khác. Được hình thành khi trồng hàng cây bảo vệ đê chống lũ, tuyến đường này tạo nên cảnh sắc thanh bình. Lòng vui như trẻ nhỏ, tôi băng qua cây cầu đá vượt suối, rồi tiếp tục bước giữa hàng cây xanh mát.

이윽고 달콤한 냄새와 함께 숯불 향이 코를 간지럽힌다. 전남 지역을 중심으로 시작된 떡갈비를 굽는 냄새다. 담양 구석구석을 보느라 열심히 체력을 보충할 차례다. 갈빗살을 곱게 다진 뒤 떡을 만들 듯이 매를 쳐서 만들어 연하고 부드러운 맛이 일품이다. 대나무를 그릇 삼아, 밤이며 대추 같은 열매를 쌀에 섞어 쪄냈다. 대통밥이 머금은 은근한 단맛과 향이 떡갈비의 맛과 무척 잘 어울린다. 언젠가 또 생각날 만큼 매력적인 조합이다.
Đúng lúc ấy, hương thơm ngọt dịu hòa cùng mùi khói than len vào khứu giác – ddeokgalbi (sườn nướng băm) trứ danh của vùng Jeolla Nam. Thịt sườn được băm nhuyễn, giã mịn rồi nướng chín, mềm ngọt khó cưỡng. Ăn kèm với cơm hấp trong ống tre, quyện thêm hương thơm nhẹ nhàng cùng vị bùi ngọt từ hạt dẻ và táo tàu, tạo nên một sự kết hợp khiến bất kỳ ai cũng khó quên.

온통 초록으로 가득했던 담양이다. 담양에서 수백 년 전 사람들은 마음을 정돈하고 자연을 벗삼아 매일을 지냈다. 담양이 모습을 고이 잘 간직한 덕에, 수백 년 후인 2025년의 사람들 또한, 풍류를 맛보며 위안을 얻는다. 그런 담양이 마음에 용기라는 이름의 씨앗을 남겼다. 일상으로 돌아가 담양에서의 풍경을 곱씹으며 씩씩하게 매일을 살아낼 준비를 한다. 또 다음, 담양에 올 날을 자연스레 그리며.
Damyang – nơi được bao phủ bởi màu xanh – vẫn gìn giữ trọn vẹn nét đẹp tự nhiên và tinh thần xưa. Từng bước chân nơi đây cho tôi hiểu vì sao hàng trăm năm trước, các nho sĩ tìm đến để tĩnh tâm, hòa mình vào thiên nhiên. Và đến tận năm 2025, nơi này vẫn mang đến sự an yên, một chút can đảm để trở về đời thường và tiếp tục sống thật trọn vẹn, đồng thời thắp lên niềm mong ngóng một ngày trở lại Damyang.